Thứ Ba, 19 tháng 9, 2017

NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM

Chị Trần Thị Lý trò chuyện với Thủ tướng Phạm Văn Đồng và Đại tướng Võ Nguyên Giáp
tại Hà Nội năm 1975.
Cầu Trần Thị Lý trên sông Hàn, Đà Nẵng.
Chị Trần Thị Lý tên thật là Trần Thị Nhâm, sinh năm 1933 ở Quảng Nam, tham gia hoạt động cách mạng và được kết nạp Đảng năm 18 tuổi. Năm 1956, chị bị địch bắt và chuyển qua rất nhiều nhà tù. Để khuất phục chị, địch đã không từ bất cứ thủ đoạn tra tấn dã man tàn ác nào: lấy móc sắt xuyên qua bàn chân rồi treo ngược lên xà nhà, lấy kìm sắt kẹp vào người rứt ra từng mảng thịt...
Sau hơn 2 năm giam cầm, tù đầy, tra tấn dã man mà không khai thác được gì, địch vứt chị Lý ra ngoài nhà lao vì tưởng chị đã chết.
Tổ chức đã quyết định đưa chị ra Bắc trong một hành trình rất đặc biệt: từ Quảng Nam vào Sài Gòn, sang Phnômpênh (Campuchia) rồi từ đó bay bằng máy bay ra Hà Nội, trong lúc chị Lý mình đầy thương tích.
Lúc đó là vào giữa năm 1958. Phòng bệnh số 8, Nhà A1, Bệnh viện Việt - Xô tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt. Hồ sơ bệnh án ghi: “Trần Thị Nhâm (tức Lý), tuổi 25, quê miền Nam, cân nặng: 26 kg. Tình trạng bệnh: Suy kiệt, luôn lên cơn co giật, có 42 vết thương trên người liên tục rỉ máu, đầu vú bị cắt còn loét nham nhở, bộ phận sinh dục chảy máu liên tục”.
Nhà thơ Tố Hữu đã đến bên giường bệnh thăm chị và ông đã khóc rất nhiều vì quá xúc động. Bài thơ “Người con gái Việt Nam” xuất hiện tháng 12 năm đó. Bài thơ sau đó được đưa vào sách giáo khoa, được dịch ra nhiều thứ tiếng, gây xúc động lòng người và là tâm điểm chú ý của dư luận quốc tế. Trần Thị Lý chính là bằng chứng sống tố cáo tội ác chiến tranh lúc đó.
Trong thời gian dưỡng bệnh ở Hà Nội, chị có tình cảm với một thương binh đồng hương. Hai người đã có một đám cưới đơn giản và đến năm 1978 mới làm đăng ký kết hôn. Do bị tra tấn, chị mất khả năng sinh nở nên hai người nhận một con gái nuôi. Năm 1979, Trần Thị Lý từ Hà Nội về sống tại Đà Nẵng, trong điều kiện sức khỏe được phục hồi một phần. Gia cảnh gia đình chị thời gian đó khó khăn, nhiều năm liền sống trong căn nhà cấp 4. Tháng 02 năm 1992 chị được phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân. Cuối năm đó, chị mất tại Đà Nẵng.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, các thế hệ Việt Nam sau này nhiều người không biết đến chị. Song tên tuổi chị sẽ còn sống mãi với non sông đất Việt. Xin thêm một lần gọi chị bằng cái tên quen thuộc giản dị như Nhà thơ Tố Hữu đã viết: Người con gái Việt Nam!
NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM
              -Tố Hữu- Trích trong Tập thơ “Gió lộng” 1961
(Tặng chị Trần Thị Lý anh dũng)


Em là ai? Cô gái hay nàng tiên
Em có tuổi hay không có tuổi
Mái tóc em đây, hay là mây là suối
Đôi mắt em nhìn hay chớp lửa đêm giông
Thịt da em hay là sắt là đồng?

Cho tôi hôn bàn chân em lạnh ngắt
Cho tôi nâng bàn tay em nắm chặt
Ôi bàn tay như đôi lá còn xanh
Trên mình em đau đớn cả thân cành

Tỉnh lại em ơi, qua rồi cơn ác mộng
Em đã sống lại rồi, em đã sống!
Điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung
Không giết được em, người con gái anh hùng!

Ôi trái tim em trái tim vĩ đại
Còn một giọt máu tươi còn đập mãi
Không phải cho em. Cho lẽ phải trên đời
Cho quê hương em. Cho Tổ quốc, loài người!

Từ cõi chết, em trở về, chói lọi
Như buổi em đi, ngọn cờ đỏ gọi
Em trở về, người con gái quang vinh
Cả nước ôm em, khúc ruột của mình.

Em đã sống, bởi vì em đã thắng
Cả Nước bên em, quanh giường nệm trắng
Hát cho em nghe như tiếng mẹ ngày xưa
Sông Thu Bồn giọng hát đò đưa...

Cả nước cho em, cho em tất cả
Máu tiếp máu, cho lại hồng đôi má
Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân
Cho thịt da em lại nở trắng ngần

Em sẽ đứng trên đôi chân tuổi trẻ
Đôi gót đỏ lại trở về quê mẹ
Em sẽ đi, trên đường ấy thênh thang
Như những ngày xưa, rực rỡ sao vàng!

Ôi đôi mắt của em nhìn, rất đẹp
Hãy sáng mãi niềm tin tươi ánh thép
Như quê em Gò Nổi, Kỳ Lam
Hỡi em, người con gái Việt Nam!
     
                     -07/12/1958-

Chủ Nhật, 17 tháng 9, 2017

XA CHỊ


-PVL-
Vậy là chị đã sang ngang
Con Thuyền đưa chị, về bên xứ người
Biết rằng sự thật mười mươi
"Trai lớn lấy Vợ, Gái ngoan gả Chồng"
Mà sao lòng vẫn chơi vơi
Căn nhà vắng chị từ mai mất rồi. 
Cha cười mà nước mắt rơi
Vội vàng lấy chiếc khăn tay để dùng
Mẹ mừng mà cũng rưng rưng
Hỏi rằng "Gái rượu từ mai thế nào?"
Nội cười móm mém trông theo
Dường như muốn nói mà không thành lời. 
Cuộc đời quả đúng cuộc chơi
Thắng thua chả biết đường mô mà lần
Thôi đành "Muôn sự tại thiên"
Cầu cho Chị gái lấy chồng Tốt - Ngoan
Hỏi rằng ai đã từng trông
Con Gái theo bước nhà chồng mà vui?
Hỏi rằng ai đã từng tin
Ngày Vui mà thấy cả nhà rưng rưng?


-Quê nhà đêm vắng chị- 08/9/2017 -

Thứ Năm, 7 tháng 9, 2017

TỰ SỰ


"Dù đục, dù trong con sông vẫn chảy
Dù cao, dù thấp cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Cũng phải sống từ những điều rất nhỏ
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm?
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm
Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta
Ai trong đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
Hạnh phúc cũng giống như bầu trời này vậy
Đâu chỉ dành cho một riêng ai!"./.

-L.Q.V-

Lính trẻ tranh tài


                                                                     -PVL-
Giải lao vài phút lưng đồi
Cán bộ, chiến sĩ đứng, ngồi lô nhô
Cậu Phúc quê ở Hoành Bồ (Quảng Ninh)
Lao lên phía trước hát luôn một bài.
Cậu Hải quê ở Thanh Oai (Hà Nội)
Cũng chẳng kém cạnh, vươn vai trổ tài
Cậu này có dáng mảnh mai
Vậy mà múa võ chẳng ai sánh bằng.
Chàng Khải quê tận Cao Bằng
Rút ra cái lá làm kèn thổi ngay
Giữa lúc điệu nhạc mê say
Nhìn quanh đã thấy nhiều người đung đưa
Thì ra điệu nhẩy hôm xưa
Sáng nay có dịp ôn ngay ngoài đồi.
“Chính ủy” đại đội của tôi
Lom khom tạo dáng, tấu hài rất say.
Đời lính vất vả mà hay
Lắm anh tài lẻ, thi đua nối dài
Mỗi khi lính trẻ tranh tài
Làm Ban Giám khảo mướt mồ hôi lưng
Chấm điểm thật khó quá chừng
Ai cũng đặc sắc, nét riêng vùng miền
Tạo nên khung cảnh rất riêng
Cán bộ, chiến sĩ nhận chung giải Vàng
Cùng nhau đoàn kết hát vang
Thao trường nắng đổ, mưa tràn ngại chi.
Mai này kết thúc mùa thi
Chim xa rời tổ, tỏa đi mọi miền
Những ngày, tháng, thủa học viên
Sẽ luôn nhớ mãi những khuôn mặt này
Nhớ ngày luyện tập hăng say

Trên đồi lính trẻ đua tài cùng nhau./.