PVL
Có lẽ không phải tranh luận, bàn cãi thì ai cũng hiểu ít nhiều về truyền thống yêu nước của dân tộc ViệtNam
từ ngàn đời nay. Vẫn biết mỗi thời mỗi khác, mỗi người hiểu về lòng yêu nước và
thực hành yêu nước theo những cách khác nhau. Nhưng phải thấy rằng, dân tộc
Việt Nam
là dân tộc có truyền thống yêu nước, đoàn kết, tương thân tương ái “lá lành đùm
lá rách”, thậm chí là “lá rách ít, đùm lá rách nhiều”.
Có lẽ không phải tranh luận, bàn cãi thì ai cũng hiểu ít nhiều về truyền thống yêu nước của dân tộc Việt
Nếu ai không công nhận, không tán đồng với quan điểm “dân tộc Việt Nam có
truyền thống yêu nước” thiết nghĩ cũng chẳng sao. Xã hội có người này, người
khác, có người nhận thức cao, nhận thức trung bình và nhận thức thấp... song
điều quan trọng là họ xem xét về lòng yêu nước của dân tộc Việt Nam
bằng thái độ gì? thiện cản, chân thành hay thù hằn, ác ý.
Riêng cá nhân tôi, khi đọc bài viết “Yêu nước thế nào cho có văn hóa?”
của tác giả Trần Công Hưng đăng trên trang BBC tiếng Việt, thứ Năm, ngày 18
tháng 9 năm 2014 thì cho rằng: tác giả đúng là người “đã từng là người Việt
Nam”, chứ hiện nay thì chắc chắn không phải. Bởi vì, cách suy nghĩ, cách lập
luận tưởng chừng như rất “khoa học”, minh chứng rất “lôgic”, lại có kèm theo
hình ảnh, số liệu minh họa... song thái độ của tác giả rõ mười mươi là hằn học,
ác ý, chê bai, coi thường người dân đất Việt chúng ta.
Đọc bài viết này, công bằng mà nói
tác giả cũng đã đề cập đến những thói hư, tật xấu của người Việt Nam chúng
ta. Điều này là chính xác, không phải chờ đến bài viết này mà nhân dân ta, các
nhà lãnh đạo, quản lý, các nhà khoa học và bạn bè quốc tế mới biết đến vấn đề
này. Chúng ta thừa nhận rằng, người Việt Nam vẫn còn những thói hư, tật xấu
như: văn hóa tham gia giao thông, sinh hoạt công cộng chưa tự giác; ý thức bảo
vệ môi trường chưa tốt, thậm chí có lúc, có nơi có tư tưởng ích kỷ, bản vị, cục
bộ địa phương... Song không phải vì những hiện tượng cá biệt, riêng lẻ mà quy
kết toàn bộ người dân Việt Nam thiếu văn hóa, thiếu văn minh, hoặc thể hiện
lòng yêu nước, văn hóa yêu nước không phù hợp giống như cách lập luận của tác
giả Trần Công Hưng.
Thử hỏi, nếu dân tộc ta không
có lòng yêu nước, thiếu văn hóa trong thể hiện lòng yêu nước thì suốt mấy ngàn
năm qua, khi bắt buộc phải đối đầu sinh tử với giặc ngoại bang phương Bắc, kẻ
thù phương Nam, các thế lực thực dân, đế quốc phương Tây... có tiềm lực về kinh
tế, quân sự mạnh gấp nhiều lần dân tộc Việt Nam, chúng dùng đủ mọi thủ đoạn, dã
tâm để xâm lược, đô hộ, đồng hóa, thuần phục, bắt nạt dân tộc Việt Nam nhỏ bé,
mà sao tất cả bọn chúng đều nhận thất bại cay đắng, dân tộc ta vẫn giữ được độc
lập, tự do, vẫn hiên ngang đứng vững và ngày càng có vị thế trên trường quốc tế
(?). Thử hỏi, mỗi khi đất nước bị thiên tai, thảm họa như lũ lụt, hạn hán,
hỏa hoạn... đã khi nào thế giới nhìn thấy người Việt Nam bàng quan, thờ ơ trước
những đau thương, mất mát, thiếu thốn... của đồng bào, đồng chí, đồng hương,
đồng tộc hay chưa (?)...
Chắc chắn là trong các cuộc chiến tranh sinh tồn không có sự may mắn;
trong những lúc khó khăn, hoạn nạn người dân Việt Nam không bỏ rơi nhau hay trông
chờ, ỷ lại vào sự giúp đỡ từ bên ngoài. Vậy điều gì làm nên sự khác biệt giữa
Việt Nam với các dân tộc khác, nếu như người dân Việt Nam không có lòng yêu
nước, thương nòi, không có tinh thần đồng cam cộng khổ, đoàn kết, tương trợ
giúp đỡ lẫn nhau, không có văn hóa yêu nước như cách ông Trần Công Hưng lập
luận(!).
Khi viết bài báo “Yêu nước thế nào cho có văn hóa”,
tác giả Trần Công Hưng chỉ dùng đôi mắt “thiểm cận”, lại đứng quan sát ở tận
đẩu đâu do vậy mà “thấy cây nhưng không thấy rừng”, “biết một mà chẳng biết
hai”. Tác giả chỉ quan sát từ việc khán giả đến cổ vũ cho đội tuyển U19 Việt
Nam trên Sân vận động Mỹ Đình có hiện tượng xô đẩy, chen lấn, la ó, đứng lên
ghế, xả rác... mà đã quy kết, đánh giá lòng yêu nước của nhân dân Việt Nam chỉ
là hình thức, thiếu văn hóa... thì quả thật là quá phiến diện, quá sai lầm.
Cá nhân tôi không biết tác giả Trần Công Hưng là ai, ở đâu, làm gì... mà
cũng chẳng cần phải biết để làm gì. Nhưng chỉ việc ông này viết bài “Yêu
nước thế nào cho có văn hóa?” đăng tải trên BBC tiếng Việt thì cũng đủ
thấy rằng trình độ của ông cũng chỉ dừng lại ở trạng thái A, B, C như trẻ mới
vào lớp một; thái độ của ông cũng chẳng phải tốt đẹp gì cho cam.
Nói đi thì phải nói lại, tôi vẫn khuyên ông Trần Công Hưng một điều: nên
quan sát cho kỹ, tìm hiểu cho rõ, nói năng, viết lách cho cẩn thận... nhất là
khi động chạm đến niềm vinh dự, tự hào, truyền thống của dân tộc Việt Nam . Bởi nếu
không, chính ông và người thân của ông sẽ trở nên lạc lõng trong dòng đời, bơ
vơ trong cuộc sống, trước sau gì cũng chịu những kết cục bị thảm, mà tương lai
trước mắt chính là cảnh tha hương, “cù bơ, cù bất” nơi xứ người hoặc sống trên
quê hương mà bị nhân dân, bị cộng đồng xa lánh, coi như một thứ bỏ đi, ngoài
vòng xã hội. Viễn cảnh ấy, dẫu chẳng ai muốn, nhưng nó sẽ đến với những ai đi
ngược lại lợi ích của quốc gia, dân tộc, đi ngược lại với dòng chảy cuộc sống
đương đại, và không ai khác những người như ông Trần Công Hưng phải hứng chịu
đầu tiên./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét