Thứ Ba, 26 tháng 5, 2020

Có lẽ nào!


         
                        _ Lính Trẻ _
Có lẽ nào Em đã quên Anh
Mùa Xuân tới Em không về Quê nữa
Con đường xưa gồ ghề nay thảm nhựa
Hàng cây Cau nay đã lớn quá đầu.

Em không về mình lại dắt tay nhau
Như thời trẻ đi về ven xóm nhỏ
Rặng tre thưa, thầm thì Anh nói nhỏ:
"Lớn lên Anh sẽ đến cưới Em về".

Anh lên đường nhập ngũ phải xa Quê
Không còn được ngắm Bằng lăng trước cửa
Không cùng Em ngắm hoàng hôn cháy đỏ
Chỉ Em thôi, mỗi buổi học đi về.

Có lẽ nào Em đã xa Anh
Reo trống vắng trong nắng chiều cô quạnh
Mùa Hè sang mà Tim Anh buốt lạnh
Nhớ về Em, như Bến nhớ con Đò.

Có lẽ nào Em đã quên Anh
Nhiều năm qua, Em không về Quê nữa
Hàng Tre xưa thì thào như khản giọng
Gọi tên Em, Anh cũng hết hơi dần.

Có lẽ nào đời như một bức tranh
Vẽ trên Cát, cuối buổi chiều biển lặng
Em đâu rồi, để trong Anh trống vắng
Như Em thơ 2 tuổi ngóng Cha về.

Có lẽ nào Em ở nơi quá xa
Nơi phồn hoa, không bến Tàu qua lại
Nên nhiều năm rời quê _ Em thấy hãi
Xách ba lô _ Em lại ngại không về./.

_ Trưa nắng nhớ em, SQCT, Thạch Hoà, Thạch Thất, Hà Nội, 27/5/2020_















Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét