-PVL-
Nhân việc
Quốc hội khóa XIV Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam thống nhất chưa đưa
vào chương trình làm việc, thông qua Luật Biểu tình và nhân việc nữ Chủ tịch Quốc
hội đầu tiên của nước ta, Ủy viên Bộ Chính trị, Nguyễn Thị Kim Ngân trả lời báo
chí nêu rõ nguyên do chưa thông qua luật này. Bất cần lý do là gì, tại sao, lấy
danh nghĩa và tư cách gì, nhưng với động cơ chính trị rõ ràng là đả kích, châm
chọc, xuyên tạc trắng trợn, trên các trang mạng xã hội Facebook, Blog, Zalo,
Website thậm chí là các bài viết tự do trên VOA Việt Ngữ, BBC, RFI… Các đối tượng
phản động, cơ hội chính trị đã “nhẵn mặt” trên diễn đàn, trong đó có Bùi Tín,
Phạm Chí Dũng - “Những Lều báo tự do” lại kêu la những tiếng man dại, chẳng giống
ai. Nào là chúng cho rằng “Bà Chủ tịch Quốc
hội cũng phải học làm người”, “Rối loạn đất nước: mất lòng dân còn hơn mất lòng
đảng”… Chúng ngang nhiên xuyên tạc lý do Quốc hội chưa đưa vào chương trình
làm việc và thông qua Luật Biểu tình mà không nêu rõ lý do là “hoàn toàn bịp bợm”,
“trò lố về chính trị”, “lừa gạt nhân dân và vi phạm nhân quyền”... Thậm chí
chúng còn soi mói ngay cả cách ăn mặc, trang điểm của Nữ Chủ tịch Quốc hội được
nhân dân kính trọng, hết lòng, hết sức phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân. Những
việc vốn thuộc về đời tư của cá nhân, mà ngay cả ở các nước châu Âu, hay nước Mỹ
cũng phải được tôn trọng, vì đó là tự do cá nhân, cũng chính là vấn đề “dân chủ”,
“quyền tự do của cá nhân” mà chính các ông hô hào, nhưng lại tự trà đạp lên điều
mình nói, mình đang đấu tranh.
Khách
quan mà nói, việc Quốc hội giao cho Bộ Công an chủ trì nghiên cứu, soạn thảo và
trình Quốc hội thông qua Luật Biểu tình đã vài năm nay nhưng vẫn còn vướng mắc,
chậm trễ cũng có phần trách nhiệm của những người được giao trọng trách. Tuy
nhiên, chúng ta phải thấy rằng, Đảng, Nhà nước, Chính phủ và Quốc hội nước ta
chưa bao giờ mạnh dạn đổi mới tư duy và hành động quyết liệt đến vậy trong việc
nghiên cứu, soạn thảo, ban hành Hiến pháp và các đạo luật như mấy năm gần đây.
Điều này không cần nói nhiều, hay tuyên truyền nhiều thì nhân dân, bạn bè quốc
tế, ngay cả các cơ quan truyền thông nước ngoài cũng đã thấy rõ ràng không phải
bàn cãi. Rằng các cơ quan công quyền, các nhà lập pháp, những đại biểu của nhân
dân đang căng sức làm việc, mạnh dạn đổi mới và hành động để ban hành và hoàn
chỉnh hệ thống văn bản pháp luật, các đạo luật, thông tư, hướng dẫn, nghị định…
“tạo khung hành lang pháp lý” để quản lý và điều hành xã hội tốt hơn, hiệu quả
hơn vì mục tiêu nhất quán, xây dựng nước Việt Nam thực sự “Dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh”; vì lợi ích của
quảng đại quần chúng nhân dân, phù hợp với luật pháp quốc tế, thực tiễn Việt
Nam và sự phát triển mạnh mẽ, ổn định, bền vững của đất nước.
Tuy
nhiên, chúng ta biết rằng, bất cứ một quốc gia nào, một đạo luật nào ban hành
ra cũng đều nhằm mục đích duy trì ổn định, trật tự xã hội, vì lợi ích chung của
quảng đại quần chúng nhân dân. Nhưng nó sẽ không thể và không bao giờ làm hài
lòng tất cả mọi lực lượng, mọi giai tầng trong xã hội vì nhiều lý do và động cơ
khác nhau, trong đó có những động cơ chính trị. Và trong bối cảnh tình hình thế
giới và khu vực bất ổn như hiện nay, việc nghiên cứu và ban hành một đạo luật
như Luật Biểu tình ở Việt Nam phải đặt lên “Bàn cân” để xem xét giữa các “Lợi”
và “Hại”, cái “Được” và “Mất” là điều hết sức bình thường. Bởi vì, như chúng ta
đã thấy, tình trạng bất ổn ở Trung Đông, Bắc Phi, tình hình tội phạm và khủng bố
đe dọa khắp thế giới. Ngay tại châu Âu, hay Hoa Kỳ - Những nơi vốn được các nhà
“Dân chủ”, “Nhà chính trị”, “Nhà hoạt động nhân quyền” ca ngợi là an toàn nhất,
dân chủ nhất… Tại những nơi này, các nhà lập pháp cũng phải đặt lên bàn nghị sự
việc xem xét lại các đạo luật, các quy định kiểm soát an ninh, duy trì trật tự
xã hội… Điển hình là Mỹ đang xem xét quy định kiểm soát và sở hữu súng đạn; Đức
đang xem lại chính sách Nhập cư… Điều này cho thấy, việc ban hành các quy định,
các đạo luật là việc làm nội bộ của các quốc gia, nhưng đều xuất phát từ tình
hình thực tiễn, đều được cân nhắc giữa cái “Được” và “Mất”, giữa quyền lợi của
đa số người dân và thiểu số bộ phận trong xã hội và tất nhiên là chính sách sẽ
không làm hài lòng tất cả mọi người, tất cả các đảng phái chính trị. Âu đó cũng
là lẽ rất đỗi bình thường.
Vậy, việc
Quốc hội Việt Nam chưa xem xét thông qua Luật Biểu tình có gì lạ, có gì bất thường
mà các “Lều báo tự do” kiểu như Bùi Tín, Phạm Chí Dũng… cứ phải kêu loạn lên,
phát ngôn bừa bãi, thảm thiết là vô vọng đến vậy trên các diễn đàn? Thiết nghĩ
có mấy vấn đề sau đây:
Thứ nhất, các vị
này vốn đã không có thiện chí với Đảng Cộng sản, với Chính phủ Việt Nam, và sâu
xa hơn là với Nhân dân Việt Nam. Họ là ai? mọi người đã biết - Đều là những người
đã từng là “Con dân đất Việt”, được ăn học, được nuôi dưỡng, trở che từ mảnh đất
này. Đã từng là cán bộ, công chức Nhà nước, nhưng do bản lĩnh chính trị kém,
tham vọng cá nhân, ích kỷ hẹp hòi, lại bị các cá nhân và tổ chức phản động lôi
kéo, dụ dỗ, mua chuộc… nên đã “trở cờ”, luôn tìm mọi cách, mọi chỗ, vì mọi lý
do đễ xuyên tạc, vu khống, kích động nhân dân; nói xấu Đảng, Nhà nước, chế độ,
kể cả những chủ trương, chính sách rõ mười mươi là đúng đắn, là cần thiết, là
phù hợp, đứa trẻ lên 5 tuổi cũng phân định được đúng - sai, nhưng những người
này thì không thấy được. Như vậy lần này, họ lại lên “diễn đàn” hô hào, kêu la,
phê phán Quốc hội, nữ Chủ tịch Quốc hội kiểu như: “Bà Chủ tịch Quốc hội cũng phải học làm người”, “Rối loạn đất nước: mất
lòng dân còn hơn mất lòng đảng”… cũng không có gì lạ, chỉ làm cho mọi người
thêm hiểu rõ bản chất thâm độc, xấu xa của mình mà thôi.
Thứ hai, mục đích
của việc Phạm Chí Dũng, Bùi Tín… viết bài trên diễn đàn, gửi đăng trên các
phương tiện thân phương Tây không phải là “góp ý”, hay “phản biện xã hội”. Bởi
vì, ngay từ cách đặt vấn đề, nội dung cho tới lời kết người đọc đều không thấy
thái độ hợp tác, chân thành để xây dựng đất nước, hay giúp Quốc hội khắc phục hạn
chế, phát huy ưu điểm làm tốt hơn chức năng “Lập pháp tối cao” vì quyền lợi của
đất nước và nhân dân. Thái độ này ai cũng nhận ra là hằn học, mỉa mai, châm chọc,
thiếu cơ sở lý luận và thực tiễn, thiếu khách quan, phiến diện một chiều, “thấy
cây mà không thấy rừng”, “biết một mà chẳng biết hai” của những “Trí thức trở cờ”,
những “Lều báo tự do” chuyên ngồi trong só bếp ở tận đâu đâu mà “đoán mò thế sự”
ở Việt Nam.
Thứ ba, phương
thức, phương tiện họ sử dụng để thể hiện chính kiến cũng không có gì mới, vẫn
là trên các trang mạng xã hội, trên Blog cá nhân, hay một vài bài viết câu
khách, lấy vài chục, hay vài trăm USD nhuận bút của các Nhà đài vốn không có
thiện chí khách quan với Đảng Cộng sản, Chính phủ và Nhân dân Việt Nam như BBC,
VOA hay RFI mà thôi. Nếu là nhà khoa học thực thụ, những nhà chính trị đối lập
nhưng có bản lĩnh và dũng khí đấu tranh vì “dân chủ”, “nhân quyền”, vì “tiến bộ
xã hội”… xin mời các “Ông” hãy tham gia các Hội thảo khoa học quốc tế, đấu
tranh, tranh luận sòng phẳng với các học giả để làm rõ trắng đen, phải trái. Để
các học giả, bạn đọc toàn thế giới xem xét, đáng giá thật khách quan về đất nước
và con người Việt Nam, về hoạt động của Quốc hội Việt Nam, nhất là trong vài
năm trở lại đây, điển hình là việc bạn bè quốc tế, các nghị sĩ khắp năm châu
đánh giá, nhận xét về Việt Nam và hoạt động của Quốc hội Việt Nam nhân sự kiện
nước ta tổ chức Hội nghị Đại hội đồng Liên minh Nghị viện Thế giới (IPU) tháng
3 năm 2015.
Thứ tư, trên thực
tế Đảng, Nhà nước, Quốc hội Việt Nam đã nhất trí quan điểm xem xét, ban hành Luật
Biểu tình ngay từ năm 2011. Điều này cho thấy không phải chúng ta không muốn
ban hành, hoặc cố tình trậm trễ ban hành Luật này trong quá trình lập pháp. Do
vậy những quan điểm, luận điệu kiểu như của Bùi Tín, Phạm Chí Dũng… cho rằng Quốc
hội ta: “cố tình phớt lờ dân chủ, nhân quyền”, “chậm triển khai luật”, “làm mất
lòng dân còn hơn mất lòng đảng”… đều là những quan điểm chính trị đối lập, là
hoàn toàn phiến diện, không có cơ sở. Và trên thực tế Bộ Công an đã nghiêm túc
triển khai thực hiện các bước, các công việc để sớm cho ra đời Dự thảo luật
này, xin ý kiến các chuyên gia, các bộ, ngành liên quan trước khi trình Chính
phủ và Quốc hội xem xét, thông qua. Do vậy không thể coi đó là “trò đùa chính
trị”, là “hành động mỵ dân” như các thế lực phản động xuyên tạc.
Tuy vậy,
do tình hình đất nước ta có nhiều điểm khác biệt so với các nước đã có Luật Biểu
tình, từ văn hóa, trình độ nhận thức về pháp luật, trình độ làm luật của chúng
ta cũng có những hạn chế nhất định. Đặc biệt, tính chất xã hội phức tạp có liên
quan tới khái niệm, nội hàm, phạm vi, tính chất, địa điểm, lực lượng tổ chức và
tham gia biểu tình… vẫn đang còn có nhiều quan điểm khác nhau, dự báo nếu chưa
nghiên cứu kỹ, sâu sắc, tư duy chủ quan áp đặt, nóng vội, thì ý nghĩa, tác dụng
của việc ban hành Luật Biểu tình ở Việt Nam trong thời điểm hiện tại lại không
đạt được, thậm chí phản tác dụng. Tạo cơ hội thuận lợi cho các phần tử xấu, cơ
hội, phản động có thêm động lực, công cụ, phương tiện, hành lang pháp lý… để
lôi kéo, kích động biểu tình bất hợp pháp, gây rối an ninh trật tự và trật tự
an toàn xã hội. Tức là Luật Biểu tình ban hành vội hoặc chưa chặt chẽ có thể tạo
kẽ hở cho các thế lực thù địch gây sức ép với chính quyền, kích động người dân
trong nước và lôi kéo sự ủng hộ, hậu thuẫn cả về tài chính, nhân lực và chính
trị từ các tổ chức phi chính phủ, thậm chí là sự “hậu thuẫn” của các chính phủ
phương Tây nhằm gây bất ổn tình hình ở Việt Nam, thực hiện chiến lược “diễn biến
hòa bình”, bạo loạn lật đổ, nhất là bạo loạn chính trị ở nước ta.
Thứ năm, quan điểm
nhất quán của Đảng, Nhà nước, Quốc hội ta là tiếp tục nghiên cứu thực tế tình
hình, xin ý kiến rộng rãi của chuyên gia trong và ngoài nước, của các cấp, các
ngành, các tầng lớp nhân dân, nhân sĩ, trí thức… và có các cuộc Hội thảo, tọa
đàm bàn sâu kỹ hơn về vấn đề này, để khi Luật Biểu tình được thông qua bảo đảm
tính khoa học, tính thực tiễn, có tác dụng theo đúng nghĩa, tránh việc lợi dụng
Luật này gây ảnh hưởng tới an ninh quốc gia và trật tự an toàn xã hội. Do đó,
các ý kiến cho rằng: “Quốc hội Việt Nam thất hứa”, “Lùi thời gian ban hành Luật
Biểu tình vô thời hạn”, “Chưa ban hành Luật Biểu tình là vi phạm nhân quyền”… đều
không có cơ sở lý luận và thực tiễn.
Những
công dân Việt Nam chân chính, những người có lương tri, có tâm trong sang, dù
chúng ta ở đâu, làm gì, sống dưới chế độ chính trị nào, nền văn hóa ra sao,
chúng ta đều mong muốn xã hội được quản lý, điều hành bởi những Chính phủ do
dân bầu, hợp pháp, hợp hiến. Các đạo luật do Quốc hội, Nghị viện… các nước ban
hành đều phù hợp chuẩn mực luật pháp quốc tế, phù hợp với thực tế đất nước đó,
thể hiện tiếng nói của nhân dân nước đó, chứ không phải theo ý kiến chủ quan,
áp đặt của một số người, của một số thế lực và chính phủ tự cho mình “Làm quan
thiên hạ”, “Thay trời hành đạo”… trên toàn thế giới.
Bởi lẽ
đó, nhân dân Việt Nam, bạn bè quốc tế tiến bộ vẫn chờ đợi và hy vọng thời gian
tới Luật Biểu tình sẽ được Quốc hội xem xét, ban hành bảo đảm chặt chẽ, có tác
dụng thúc đẩy dân chủ trong xã hội, vì sự tiến bộ và phát triển bền vững của đất
nước chứ không phải vì mấy Ông “Lêu báo tự do” như Phạm Chí Dũng, Bùi Tín - “Ngồi
co do, đoán mò thế sự ở Việt Nam”. Và để làm được tốt việc chuẩn bị và ban hành
Luật Biểu tình, với thái độ cầu thị và học hỏi, vì lợi ích chung, chúng ta hy vọng
sẽ nhận được những ý kiến, góp ý, phản biện xã hội tích cực, có chất lượng của
quần chúng nhân dân, của các chuyên gia, các nhà khoa học cả trong nước và quốc
tế./.